Đuyên Hồng

Quê Hương Anh



Quê hương anh mượt mà màu xanh
Nơi những dòng sông chảy quanh năm không biết mệt
Nơi biển khơi cứ ngày đêm gào thét
Cạn lời tình nhớ bờ bãi thân thương…

Quê hương anh có ánh trăng vàng
Rải lên đồi hoang những đêm rằm tháng sáu
Quê hương anh có mùa ve mùa sấu
Có mùa chim làm tổ, vải chín cành…

Quê hương anh cao lắm ngọn núi xanh
Mây ôm ấp quanh năm lành biết mấy
Suối róc rách nghìn năm qua miết mải
Đưa phù sa về đắp bờ bãi đồng quê…

Quê hương anh có mùa lũ về
Mùa trẻ em đến trường qua thuyền nan mỏng
Khi cuộc sống chồng chềnh đầu ngọn sóng
Mái chèo cha bươn bả giữa dòng sâu..

Quê hương anh thương nhớ buổi mưa ngâu
Bạn bè thuở chăn trâu ai còn ai mất
Nắng vàng trải châu chấu tràn mùa gặt
Cá rô ron ngọt lịm rượu nếp nhà…

Quê hương anh hoa cải hoa cà
Trắng góc vườn hoa dạ lan đua nở
Quê hương anh đỏ thắm màu phượng vĩ
Tím chiều hè bằng lăng nhớ người đi…

Quê hương anh con sóng vỗ về
Trăng vàng soi doi cát vàng gọi sóng
Hàng dương liễu thủ thì lời em dặn
Thương biển nồng ai đấy nhớ về thăm…

Quê hương anh đông lạnh rét căm căm
Người già cả bên bếp hồng kể chuyện
Nào Thạch Sanh nào Tiên nào Rồng biển
Nào cố Tấm hiền núp bóng thị chờ ai…

Quê hương anh bình minh ngát ban mai…
Mây hờ hững theo gót người xuống núi
Nơi dài rộng đo bằng quăng dao ấy
Nơi chợ Tình theo váy bước em qua…

Quê hương anh cây trái miệt vườn nhà
Nơi sếu đỏ hàng đêm về trú ngụ
Quê hương anh nơi bao vì tinh tú
Nhớ thương người nên lấp lánh trời xa…

Được bạn: HB 12.12.2008 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Quê Hương Anh"